Chương 2

Tổng Tài! Anh Sai Rồi - Shu Yang

4.396 chữ

28-12-2022

Sau khi tất cả mọi người ra ngoài An Nhiên nhìn Bùi Tuệ Lâm rồi cất giọng nhỏ nhẹ:

_ Dì!

Lời chưa kịp nói hết thì Bùi Tuệ Lâm đã tiến sát cô với ánh mắt đầy thù hằn nhìn cô cất giọng không cảm xúc:

_ Cô chắc hạnh phúc lắm nhỉ? đồ tâm địa rắn rết chính cô đã hãm hại con gái tôi chết một cách thê thảm để cướp mọi thứ của nó cô không đáng được sống cô lên chết đi,chết trong vụ tai nạn đó.

An Nhiên mở to đôi mắt đã long lanh những giọt nước mắt trực trào ra nhìn người mẹ kế của mình cô không ngờ điều bà ta muốn là mong cho cô sớm chết đi cô run giọng giải thích:

_Dì ơi không phải con đâu thực sự không phải con làm mà!

Bốp!

Một cái tát thật mạnh được in trên gò má trắng nõn của cô,hằn rõ từng dấu ngón tay nhìn rất chói mắt bà ta hét lên:

_ Câm miệng! Mày đừng có ngụy biện mày là đứa con gái tâm địa độc ác,mày muốn cướp đi thứ không thuộc về mày y như mẹ của mày sao mày không đi chết đi đi theo mẹ của mày hả?

Trái tim An Nhiên đau nhói,bà ta đang nhắc tới mẹ người mẹ thân yêu của cô dù đã chết mà bà ta vẫn không buông tha,nước mắt như đê vỡ trào ra không ngăn được cô siết chặt tay trượt người xuống cạnh chiếc ghế gần đó vô lực cất giọng:

_Không! Không phải! con không phải và mẹ con cũng thế!

Bùi Tuệ Lâm như phát điên muốn lao đến đánh cô thì một giọng nói lạnh lùng vang lên:

_Tuệ Lâm dừng tay!

Bùi Tuệ Lâm dừng tay thu lại ánh mắt hung ác dịu dàng nói với Mạc An Tường:

_ Em xin lỗi chỉ tại em đau lòng cho Mạc Vân Kiều con bé chết oan uổng quá anh à.

Nói xong nước mắt bà ta rơi lã chã.

Mạc An Tường vỗ vỗ vai bà ta ăn ủi:

_Không sao anh biết em thương con anh cũng rất thương còn bé mà! Bây giờ còn bé đã không còn em hãy vững tâm và phải giữ gìn sức khoẻ nếu không anh rất đau lòng.

Bùi Tuệ Lâm nghe ông nói vậy dựa sát vào nguời ông bộ dạng ủy khuất nhìn An Nhiên.

Mạc An Tường quay sang An Nhiên giọng lạnh tanh:

_ Hôm nay là Hôn Lễ tốt nhất con lên ngoan ngoãn đi đừng có mà làm ta và Dì con mất mặt nếu không ta không tha cho con đâu.

An Nhiên vẫn nhìn ông từ lúc ông bước vào tới giờ hai mắt ánh lên đau thương cất giọng:

_Cha con không phải!

_ Không cần nói nữa tốt nhất lên biết thân biết phận!

Nói xong ông ôm Tuệ Lâm rời đi,không quay lại nhìn cô một lần như muốn cách xa cô càng xa càng tốt.

An Nhiên nhìn theo bóng ông khuất sau cánh cửa nước mắt trào ra mọi cảm xúc đau đớn vỡ oà,người đàn ông ấy là ba ruột của cô bao nhiêu năm nay chưa từng yêu thương cô dù một chút,mà không yêu thương thì làm sao tin tưởng cô không bày kế hại chết Vân Kiều.

Ông ấy là nguời mẹ cô yêu nhất cũng là nguời tổn thương mẹ cô rất nhiều để đến mức trước khi tạm biệt cõi đời vẫn canh cánh giữ lại đoạn tình cảm cùng ông mà chẳng hề nhận lại được dù chỉ một chút lòng thương hại.

Gục mặt vào lòng bàn tay nức nở cô biết ba cô gọi cô về để thực hiện cuộc hôn nhân này vì tiền vì muốn cứu công ty khỏi khủng hoảng để không phá sản.

Vậy mà khi nãy khi ông bước vào cô còn hy vọng ông sẽ nói đỡ giúp cô, vì ngày trọng đại của cô mà đến chúc mừng nhưng tất cả do cô tự ảo tưởng ông ấy đã không còn là người ba mà cô luôn kính yêu nữa, từ lúc ông vứt bỏ mẹ con cô là cô biết mình không lên hy vọng gì ở người ba này nữa, tâm cô đã chết!

Cô không hối hận vì mình đã đồng ý kết hôn với Nguyên Phong bởi cô sẽ được gả cho anh,người đàn ông cô dùng cả mười năm để thương nhớ và chờ đợi.

Lệ Vũ bước vào đi đến bên cạnh cô, nước mắt cũng rơi đầy mặt, Lệ Vũ biết An Nhiên rất khổ sở, biết bao nhiêu năm nay An Nhiên sống như thế nào luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng thực chất rất yếu đuối, biết hết mà chẳng thể giúp được gì.

Nhìn cô bị tổn thương hết lần này tới lần khác chỉ biết cho cô mượn bờ vai để khóc để dựa vào mỗi lúc yếu lòng mà thôi.

Ôm cô vào lòng nhẹ an ủi:

_ An Nhiên cố lên mình tin cậu sẽ hạnh phúc!

An Nhiên ngừng khóc ngước đầu nhìn Lệ Vũ cô không muốn Lệ Vũ lo lắng lên cố gắng thu lại đau thương lau nước mắt mỉm cười nói:

_Ừ mình sẽ ổn thôi,cậu trang điểm lại cho mình được không nếu không thì trễ giờ mất.

Lệ Vũ cũng mỉm cười rồi gật đầu:

_Ừ Đứa ngốc!

Lệ Vũ lấy phấn dặm lại cho An Nhiên,cô biết da mặt An Nhiên Rất đẹp chỉ dặm qua để che đi vết ngón tay bị tát trên mặt,gương mặt hơi tái nhợt bình thường An Nhiên không trang điểm cũng xinh đẹp lên cô chỉ trang điểm nhẹ nhàng cũng vô cùng bắt mắt,sau khi mọi việc hoàn tất thì cửa phòng bị gõ nhẹ và một người phục vụ nhẹ nhàng gọi:

_Dạ thưa tiểu thư đã đến giờ rồi ạ.

An Nhiên gật đầu đi theo Lệ Vũ xuống đại sảnh.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!